Subscribe Us

Cảm nhận học trước khi học xa nhà!

 Ngày 26 tháng 7 năm 2021

Bố mẹ kính yêu!    

Bây giờ là 2 giờ sáng của một ngày đặc biệt. Kết quả 12 năm đèn sách đang ở trước mắt con đây rồi. Quả cũng vượt kì vọng một chút và con tin rằng mình sắp trở thành tân sinh viên thật đấy bố mẹ ạ. Danh xưng mới mẻ này mang lại cho con nhiều cảm xúc đến không ngờ và bỗng nhiên con muốn trải hết chúng ra trên mặt giấy. Bức thư này gửi cho bố mẹ có vẻ không thích hợp lắm nhưng hai người là những người duy nhất con muốn tâm sự cùng và cũng chỉ khi nghĩ đến hai người, con mới thoải mái và chân thật nhất để giãi bày hết tâm tưởng mình ra.

Bố mẹ kính yêu ơi!

Trước đây khi nghe về ngưỡng tuổi 18 hay nghe nói về sinh viên học xa nhà, con vẫn thường tưởng tượng ra những con người to lớn, trưởng thành, rắn rỏi sẵn bước dấn thân vào con đường tự lập, con đường cuộc đời. Cho đến bây giờ khi đứng trước ngưỡng cửa đặc biệt ấy, con mới phát hiện ra rằng đó chỉ là những lầm tưởng của người ngoài cuộc. Chỉ có bố mẹ, có con và nhiều bạn khác giống như con mới hiểu rõ được rằng thật ra con thấy mình vẫn còn nhỏ bé lắm, vẫn chỉ là một đứa con bé bỏng của bố mẹ và chưa thực sự sẵn sàng để bước vào cuộc đời rộng lớn kia. Con còn lưu luyến lắm, lưu luyến sự chăm sóc ân cần của bố mẹ mỗi khi con đau ốm, lưu luyến sự xuất hiện ấm áp của bố mẹ mỗi khi con cần người để tâm sự, lưu luyến cảm giác mỗi khi bước chân về đến nhà là thấy những người mình yêu thương đang đợi bên mâm cơm nóng hổi. Còn nhiều, thật nhiều điều nữa sẽ dần biến mất một khi con đã bước chân vào cuộc sống xa nhà.

Bước đường đại học sẽ chào đón con bằng nhiều mới lạ nhưng đồng thời cũng mang lại sự cô đơn hẫng hụt đến thảm khốc, con biết thế. Thật ra từ trước khi có kết quả, nhiều đêm con đã nằm trằn trọc suy nghĩ xem mình sẽ phải đối mặt với những gì khi học tập xa nhà. Là không khí lạnh nhạt gượng gạo giữa những con người hoàn toàn xa lạ? Là những nỗi hậm hực ấm ức không biết chia sẻ cùng ai? Là những bữa cơm tự nấu và ngồi thưởng thức trong cô độc? Là ngôi nhà vắng lặng không hơi ấm gia đình chờ đợi con trở về sau mỗi buổi học? Có lẽ sự thật sẽ không tàn khốc đến thế nhưng vì con đã may mắn được sinh ra trong môi trường tràn ngập tình yêu và hạnh phúc, những ảo tưởng ấy cứ xuất hiện liên tục và làm con sợ hãi vô cùng. Câu hỏi khiến con chạnh lòng nhất là bữa cơm gia đình mình sẽ diễn ra như thế nào nếu thiếu con bố mẹ nhỉ? Nỗi buồn ấy sẽ gấp lên ba lần với bản thân con đấy vì những bữa cơm sắp tới của con sẽ thiếu cả ba người lận. Ôi con không muốn nói về nỗi cô đơn nữa đâu vì con đã quá đủ khổ tâm với nó rồi.

Bố mẹ ạ!

So với cô đơn thật ra có một điều con còn sợ hơn bội phần, ấy là làm cho bố mẹ và chính bản thân mình phải thất vọng. Con biết rằng để trang trải cho đủ thứ phí trên đại học của con, bố mẹ đã phải tích góp từ lâu lắm rồi và sau này, có thể công việc cũng sẽ thêm phần áp lực, vất vả hơn nữa. Con sợ hãi vô cùng khi nghĩ đến cảnh bố mẹ buồn bã vì kết quả học tập của con không được như mong đợi. Con cũng sợ hãi vô cùng khi nghĩ đến cảnh bố mẹ đau đớn vì những khó khăn của bước đầu tự lập có thể đánh gục được con. Vì vậy, bố mẹ ạ, con chắc chắn sẽ nỗ lực hết mình dù có thế nào đi chăng nữa, con sẽ mạnh mẽ đối mặt với mọi thách thức dù có khó khăn tới chừng nào để bố mẹ không phải phiền lòng và đồng thời có thêm thật nhiều niềm hạnh phúc nho nhỏ khi con đạt được những thành tựu nào đó.

Có người từng nói với con rằng bắt đầu từ khi đi học đại học, thời gian gặp gia đình sẽ giảm đi nhiều lắm vì sau đại học là gia đình riêng của con, là sự nghiệp của con. Con thực sự chạnh lòng vô cùng khi nghe những điều ấy, nhưng con cũng đủ tỉnh táo để hiểu được rằng đây là quy luật tất yếu của cuộc đời. Con chim đủ lông đủ cánh phải tự bay đi kiếm ăn, con người đến tuổi trưởng thành cũng phải tự lập nên cuộc sống riêng của mình. Vì vậy, những nỗi buồn, nỗi sợ và sự chần chừ với tương lai phía trước, con xin trải hết vào bức thư này, gói chúng lại và con sẽ tiếp tục nhẹ nhàng vững bước trên con đường của riêng con. Bức thư này sẽ không đến tay bố mẹ đâu vì con không muốn mọi người lo lắng cho sự yếu đuối của mình nhiều hơn nữa, nhưng tại đây con sẽ để lại một lời hứa danh dự, hứa sẽ mạnh mẽ và tự lập, hứa sẽ nỗ lực hết mình, hứa sẽ thành công và sống thật hạnh phúc!

                                              Luôn yêu và nhớ gia đình mình!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét